Ước mơ dang dở của cậu bé là nạn nhân của cơn cuồng ghen

Tác giả: Lê Minh

saosaosaosaosao
Đường dây nóng 15/06/2015 06:52

Sự ghen tuông mù quáng của 1 cặp tình nhân đã cướp đi đôi mắt, hình hài... của Nguyễn Văn Thơ (SN 1987, xã Kim Lũ, Sóc Sơn, Hà Nội).

20150610_110558
Nguyễn Văn Thơ (SN 1987, thôn Kim Hạ, Kim Lũ, Sóc Sơn, Hà Nội) là nạn nhân của vụ cuồng ghen 12 năm trước

Nạn nhân của cơn cuồng ghen
Những hình ảnh đọng lại trong tâm trí Thơ giờ chỉ là nỗi ám ảnh của 12 năm trước. Tiếng nổ lớn đã cướp đi tuổi thơ yên bình của một cậu bé chăm ngoan ở vùng ngoại ô Hà Nội.Những hình ảnh thân quen của bố mẹ, người thân, những sắc màu tự nhiên… đã mãi mãi dừng lại trong kí ức của Nguyễn Văn Thơ (SN 1987, thôn Kim Hạ, Kim Lũ, Sóc Sơn, Hà Nội) ở thời điểm 12 năm trước.

12 năm trước (tháng 9/2003 – PV), thời điểm đó, cậu bé Thơ vừa bước vào lớp 10 trường THPT Sóc Sơn đã vô tình trở thành nạn nhân vụ nổ mìn của cơn cuồng ghen khiến em vĩnh viễn sống trong bóng tối cùng với rất nhiều thương tật trên người.

Ngày đó, vì nhà cách trường cấp 3 gần 10km nên Thơ đã trọ học tại nhà người anh họ của mình là Nguyễn Văn Việt.

Trong ngôi nhà cấp 4 được xây từ năm 1995, Thơ trầm ngâm hồi ức về những điều ở quá khứ. Nhắc lại chuyện đã qua, Thơ chỉ biết buông những tiếng thở dài.

Chiều hôm xảy ra tai nạn, Thơ và Thắng (em trai anh Viện) đã có ý định chuyển sang 1 phòng khác ở vì nhà anh Viện chật chội lại có cháu nhỏ.

20150610_111009
Những vết thương còn in hằn chằng chịt trên cơ thể Thơ

 Lúc Thơ đi chợ về thấy anh Thắng và chị Trần Thị Nhàn (vợ anh Viện) đang xem chiếc hộp bên trong có đựng chiếc radio to hơn viên gạch kèm 1 tờ giấy có ghi: “Nhờ Viện sửa giúp, mai lấy ngay”.

Chị Nhàn cũng đã thấy ghê ghê cái vật được gửi cho chồng mình. Sau đó anh Thắng mở công tắc chiếc radio thì 1 tiếng nổ lớn phát ra. Sau đó, Thơ không biết gì nữa, lúc mở mắt ra đã thấy mình nằm trên giường bệnh, mắt bịt khăn trắng.

Anh Thắng, chị Nhàn và cháu bé 2 tuổi (con anh Viện và chị Nhàn) đã vĩnh viễn ra đi sau vụ nổ đó.

Sau tiếng nổ chát chúa đó, 3 sinh mạng đã bị cướp đi. Thơ may mắn sống sót, nhưng vĩnh viễn mất đôi mắt, dập xương quai hàm, sống mũi, điếc 1 bên tai, những vết sẹo chằng chịt khắp cơ thể, 1 vệt ở đầu không thể mọc được tóc, cứ trái gió trở trời Thơ lại đau… Theo dám định, Thơ bị mất 94% sức khỏe.

Ước mơ dang dở

“Ngồi kể lại như thế này em vẫn hình dung được ngày hôm đó. Ngày đó, 12 năm rồi nhưng chưa bao giờ em quên được.

Vụ nổ đó xảy ra vào cuối tháng 10/2003. Kẻ gây ra nỗi đau “oan nghiệt” ngày hôm nay cho Thơ là đôi “tình nhân” Ngô Mạnh Hùng và Lại Thị Kiều Lan.

Lan vốn là “tình cũ” của anh Viện. Sau khi chia tay anh Viện trở về quê, Lan quen và yêu Hùng. Khi biết được quá khứ của Lan, Hùng đòi chia tay. Hùng càng trở nên “hung thú” hơn sau nhiều cuộc điện thoại cãi vã với anh Viện và biết mình chỉ là kẻ “đổ vỏ”.

Lan níu kéo, Hùng đồng ý quay lại nhưng với điều kiện, Lan phải nghe theo lời Hùng. Từ đây bi kịch đã xảy ra khi quả mìn với vỏ bọc là chiếc radio được gửi tới cho anh Viện…

Cúi đầu nhận tội trước pháp luật, Hùng phải chịu bản án tử hình, còn Lan tù chung thân, 3 người bán kip mìn, mỗi người 15 năm tù.

20150610_121239
Thơ cùng mẹ trong bữa cơm gia đình

“Sau khi tỉnh dậy từ cơn mê và cả bây giờ nữa  em oán hận họ lắm. Em đang tự do đi lại nhưng chỉ vì cơn ghen mù quáng của họ đã khiến em rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.

Trong suốt quá trình em nằm viện điều trị, gia đình họ cũng không 1 lời hỏi thăm em.

Họ đã phải trả giá cho hành động vô nhân tính của mình. Bản án đó là hợp lý. Nhưng em nghĩ, em bị tàn phế như thế này lẽ ra họ nên sống để có hành động gì đó bồi đắp cho những thương tổn cả về thể xác lẫn tinh thần cho em thì tốt hơn” – những giọt mồ hôi lấm tắm trên khuôn mặt “sợ hãi” của Thơ.

Sau khi mở mắt ra trên giường bệnh, Thơ chỉ biết đôi mắt mình đau nhức và cuốn dải băng mà không hề hay biết, mình sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy gì.

Thơ chỉ biết điều ấy qua câu chuyện vô tình các bác sĩ để lộ khi nói chuyện với bà Nguyễn Thị Sính (mẹ của Thơ – PV). Cũng như cái chết của anh Thắng, chị Nhàn và con chị Nhàn, mãi tới 50 ngày cho họ, Thơ cũng mới hay biết.

“Lúc biết tin mình sẽ bị mù, em không còn lời nào để tả được suy nghĩ của em lúc bấy giờ. Em gần như sụp đổ và rất tuyệt vọng vì em đang là người bình thường, có

Giờ cứ nghe tiếng động mạnh, tiếng sấm hay tiếng hù của đám trẻ nhỏ… em lại giật mình” – Thơ trải lòng.

Có tiếng ho dồn dập ở phía giường bên cạnh, Thơ đưa đôi mắt đã không còn nhìn thấy gì của mình về phía tiếng ho ấy.

Ông Nguyễn Văn Trọng (bố của Thơ) đang nằm trên chiếc giường gấp, nãy giờ lắng nghe câu chuyện con kể, ông chỉ nói:

“Chuyện đã là quá khứ rồi…”, rồi ông lại im lặng.

Người bố ấy cũng đã trải qua nỗi đau tột cùng khi chứng kiến đứa con trai duy nhất của mình bị tàn phế. Còn 3 con gái của ông cũng đã lần lượt lấy chồng.

“Sự sống của bố giờ em chỉ dám hi vọng từng ngày. Bố bị ung thư vòm họng. Sau rất nhiều biến cố của gia đình, sức khỏe bố em đi xuống nhiều lắm” – Thơ nói thêm.

Thời gian gần đây, bố chị Lan có lặn lội từ Thái Nguyên về Sóc Sơn thăm gia đình và bồi thường số tiền là 30 triệu đồng.

Nhưng chính khi nhắc về số tiền bồi thường ấy, Thơ đã khóc và chỉ kịp nói: “Em không nói thêm gì được nữa” rồi để mặc những cảm xúc của mình cứ chảy theo những giọt nước mắt ấy.

Phải mất vài ba phút trấn tĩnh, Thơ mới lại tiếp câu chuyện với chúng tôi. Số tiền ấy chỉ như “muối bỏ biển” so với những nợ nần của gia đình, những tiền thuốc thang điều trị cho bố, cho Thơ.

Vừa đi làm đồng về, thấy có khách, bà Sính hồ hởi. Người mẹ đã ở cái tuổi 60 ấy đã phải cố gắng vô tư sau rất nhiều biến cố vì giờ đây bà là trụ cột gia đình.

3 tháng hai vợ chồng chăm con trong viện là 3 tháng lấy đi gần như hết nước mắt của bà.

Bà chỉ có chút vui khi biết phần não của Thơ không bị ảnh hưởng, Thơ vẫn nhớ tên bố, tên mẹ, tên người thân…

Đã có lúc bà nói với bác sĩ để mình được hiến đôi mắt cho con. Vì Thơ còn quá trẻ để phải hứng chịu sự mất mát này. Nhưng…

Thơ đã học xong kiến thức cấp 3 tại trường Ngô Tất Tố (Hoàn Kiếm, Hà Nội). Trở về nhà, Thơ vẫn chưa có việc làm và hàng ngày chăm sóc những chú chim bồ câu để tạo niềm vui cho mình.

Gia đình Thơ thuộc diện hộ nghèo của địa phương.

“Em được hưởng trợ cấp dành cho người mất sức lao động mỗi tháng được hơn 500 nghìn đồng. Lẽ ra với mức thương tật của em hệ số phải cao hơn nhưng em không hiểu vì sao hệ số của em chỉ là 1,5” – Thơ nói.

Và phía sau câu chuyện của cậu bé bị hỏng đôi mắt chỉ vì cơn ghen mù quáng là ước mơ được bước chân vào giảng đường đại học để sau này có thể trở thành thầy giáo dậy chữ nổi của Thơ.

Nhưng kinh tế gia đình đã khiến ước mơ ấy chùng lại…

“Giá như có 1 phương pháp tiên tiến nào đó của y học có thể giúp em có được đôi mắt” – Thơ cười khi nhắc tới ước mơ của mình.

Ý kiến của bạn

Bình luận