Chuyến đi đang nhớ

Tác giả: Vũ Phương

saosaosaosaosao
Ý kiến phản biện 21/06/2015 07:34

Ngày đầu bước chân vào trường báo, tôi cảm thấy mất tự tin, vì trong số gần 60 thành viên ở lớp, chỉ có mình tôi là thi khối D. Chưa kể trong lớp toàn những thành phần “đặc biệt”, không thủ khoa, á khoa thì ít nhất cũng là học sinh giỏi văn cấp tỉnh. Chỉ có mình tôi là “chữ nghĩa” hạng xoàng xoàng, chẳng có thành tích gì nổi bật. Những suy nghĩ tự ti cứ thế đeo bám tôi cho đến ngày khi bài báo đầu tiên của tôi được đăng.

Vu Minh Phuong
Ảnh minh họa

Tôi vẫn còn nhớ như in cái khoảnh khắc lần đầu trốn bố mẹ, tự mình mua vé tàu từ Hà Nội lên Bắc Giang để viết bài cho chuyên mục “Nhân ái” của Báo Pháp luật và Xã hội. Với tôi, đó là chuyến đi vất vả đầu tiên trong cuộc đời. Khi đến nơi, trước mắt tôi là một túp lều tranh nằm giữa vùng đồi hoang, nơi sinh sống của một đôi vợ chồng nghèo với đứa con bị mắc bệnh tim bẩm sinh. Sau khi thu thập được khá nhiều thông tin, tôi trở về Hà Nội với niềm phấn khởi như vừa tìm được kho báu.

Bài viết đầu tiên của tôi bị gạch đỏ chi chít, sau mấy lần viết đi viết lại, “đứa con cưng” ấy cũng được lên mặt báo với niềm vui sướng khôn tả.

Sau khi bài viết được đăng tải, một tổ chức từ thiện đã liên lạc với gia đình nhân vật, đề nghị tài trợ toàn bộ chi phí phẫu thuật tim cho cậu bé. Ngắm nhìn cậu bé dần hồi phục sau ca phẫu thuật và cười đùa bên cha mẹ, lòng tôi cảm thấy thật ấm áp, sự tự ti về năng lực cũng mất dần. Những điều đó như tiếp thêm sức mạnh, giúp tôi tiếp tục chinh phục con đường mà mình đã chọn.

Ý kiến của bạn

Bình luận